Đây cũng như lời di chúc, nếu tôi không tái ngộ các bạn. Các bạn phải giữ cuốn băng này để sống chung, sẽ tiếp tục xây dựng sự sáng suốt cho tương lai.
Vì việc làm tôi luôn luôn phải liên tục, Thượng Đế cho tôi làm việc và Thượng Đế sẽ chuyển tôi đi đâu bất cứ lúc nào. Các bạn không nên ôm tôi, nhưng mà phải giữ lấy sự quân bình của các bạn để sống. Còn việc mưu sinh của chúng ta cũng có sự an bài, không lo, không nên để ý nhiều. Khi tôi nói là tôi có trách nhiệm. Tôi nói là tôi đã lo trước, mọi việc đều có cho các bạn, các bạn khỏi lo, lo tu, rồi tôi sẽ sắp đặt.
Thượng Đế luôn luôn chiếu cố các bạn, nếu các bạn biết vun bồi tâm thức đó, chắc tôi sẽ có cơ hội tái ngộ các bạn. Còn bằng không, Thượng Đế sẽ sử dụng tôi ở nơi khác. Điều đó không phải là điều đáng tiếc, điều đó là các bạn nên đáng mừng, không nên đáng tiếc.
Từ ngày họp mặt hôm nay là một điểm son để cho chúng ta chung sống từ tâm lẫn thân đối với Thượng Đế. Chúng ta không còn ham muốn tranh đua ngoại cảnh, nhưng mà chúng ta xây dựng trong chiều hướng thực tế của Thượng Đế đã ân ban trong đường lối siêu nhiên đã và đang sắp đặt cho mọi tâm linh tiến hóa.
Mong rằng buổi họp mặt hôm nay là một buổi lưu niệm cho những người có sự hiện diện nơi đây, nên cố gắng tạo lấy niềm tin của chính mình để tiến tới một bước nữa, nhiên hậu thấy tôi đóng góp người khác. Đại nguyện của tôi, tôi mong rằng sẽ có kẻ tiếp tục để thực hiện càng ngày càng tốt hơn. Chính bản thân tôi không kể ngày đêm làm việc, cõi thiêng liêng như cõi phàm, nhưng mà trình độ của thế gian chưa hiểu thấu. Các bạn cố gắng tu, để giữ lấy những gì các bạn đã đạt được và tiến tới, sau này chúng ta sẽ có cơ hội tốt hơn nữa.
Dù xác thân tôi không có sự hiện diện tại thế gian, nhưng phần thiêng liêng vẫn làm việc với các bạn. Tin nơi đó ! Như tôi đã và đang làm việc với ông Tư, với Thượng Đế. Nói ra bên ngoài, họ cho Cheng ta là khùng điên và mê muội, nhưng mà những người đã thực hành nên giữ lấy cuốn băng này để nghe, không cần phổ biến ở bên ngoài. Vì chúng ta đã hiểu Thượng Đế, chúng ta phải thực hiện rồi ngày nào đó các bạn sắp ra đi, các bạn cũng sẽ lưu lại những lời di chúc như tôi đã lưu lại cho các bạn ngày hôm nay.
Cố gắng giữ lấy niềm tin sẵn có và khả năng của chúng ta. Chúng ta không bao giờ bị diệt, bị chết, bị mất. Hồn chúng ta không bao giờ diệt. Các bạn nên tin các bạn là còn có Thượng Đế, đất nước ta còn có Thượng Đế. Đủ rồi ! Các bạn sẽ có nhiều tiền hơn, các bạn có điển là có tiền, bạn sẽ giàu vô cùng. Các bạn sẽ ban rải tất cả Càn Khôn Vũ Trụ chứ không phải trong cái lý luận eo hẹp của người đời mê chấp. Tội nghiệp cho chúng sanh còn trong sự sai lầm. Nay, tôi chỉ có bao nhiêu lời đó và ước mong sự sáng suốt đón nhận. Cảm ơn sự hiện diện của các bạn ngày hôm nay.
Việc đó như tôi đã nói bên trên rồi, mọi sự do Thượng Đế an bài. Chúng ta đã tin nơi Thượng Đế, và phải xây dựng niềm tin đó, lúc nào Ngài cũng thương con Ngài, nếu con Ngài chịu xây dựng, Bề Trên sẽ hỗ trợ.
Kỳ vừa rồi ở Honolulu, tôi cũng thấy rằng dứt khoát, nhưng rồi, sự cầu nguyện của tất cả bạn đạo năm châu, Bề Trên cũng cảm động và lưu tôi lại.
Nhưng đây là lời dặn dò rõ rệt hơn để mọi người chúng ta phải thực hiện được chơn tâm để đo thanh khí điển. Còn chuyện quyết định đi hay là ở, bạn nên tin quyền của Thượng Đế, bạn phải thành tâm tin tưởng nơi Thượng Đế, mọi sự sẽ được tốt lành. Vì sự dứt khoát và địa điểm để cho thể xác này an nghỉ cũng có rồi, nhưng mà giờ phút đó, Thượng Đế chuyển hồi, tôi thấy rằng vẫn có hiệu lực nếu mọi người có tâm tu.
Tôi đã nói rằng tôi chỉ sống với Thượng Đế, không có sống với người phàm. Mong rằng những người cần đến Thượng Đế và hiểu Thượng Đế nên thực hiện xây dựng niềm tin đó với Thượng Đế, càng mãnh liệt hơn, thì việc đó không có khó khăn. Cho nên những cơn bệnh trong tôi có thể tắc nghẽn trong những ngày nguy hiểm đó cũng đã vượt qua.
Ngài đang sử dụng tôi đi làm một việc nào đó, tôi không thể cãi lời Bề Trên, và tùy nơi sự quyết định của Bề Trên. Không phải tôi có quyền năng và muốn là được. Không! Ngài là làm việc cho quảng đại quần chúng, luôn luôn phải gặp, phải có những sự trở ngại của trần trược.
Sự kích động của ngoại cảnh, nhưng Thượng Đế đã dốc lòng bảo vệ thì việc đó chắc cũng có thể thành tựu. Luôn luôn chúng ta cứ nghĩ làm việc cho Thượng Đế là xong. Khỏi cần phải lo ! Vì Ngài chứng tâm và điểm tâm mọi người tùy nơi sự thực hiện của các bạn. Cố gắng lên đi, rồi sẽ thấy sự huyền diệu khác của Ngài ân ban. Cứ việc giữ tâm,
giữ lòng tin thì sẽ thành đạt, không có gì đâu.
Thượng Đế nhiều khi nói (như) vầy, nhưng nhiều việc nhu cầu thì Ngài phải cần. Cái đó, tôi đã làm việc ở cõi vô hình rất nhiều, câu chuyện cấp bách phải về, phải làm việc tùy theo trường hợp. Chuyện đó, khi Thượng Đế dùng thì có vất vả đi đến mấy đi nữa, Thượng Đế cũng bồi dưỡng lại. Cho nên Thanh Truyền đã thấy rõ chuyện lây lất làm việc
suốt ngày suốt đêm, nhưng rồi cũng đắp bù đủ. Cho nên y lý vô cùng, Thượng Đế nắm trọn.
Nhiều khi Thanh Truyền đã thốt ra những câu nói : “Bệnh của Thầy chỉ có Cha trị mà thôi”. Tôi thấy cũng đúng. Khi tới ngày nay cũng chưa tuân theo lệnh bất cứ bác sĩ nào uống thuốc, tất cả những loại thuốc đều tự lường, tự uống, rồi nó cũng qua. Thấy cái chuyện của Thượng Đế rất rõ ràng, cho nên các bạn tu, nên tin nơi Ngài nhiều hơn thì sự lưu giữ đó chắc có cơ hội.
Sự phát tâm của một linh căn phải chuyển nhiều kiếp trong thực hành. Mọi người đã ý thức rõ những gì tôi đã nói, những gì tôi đã lưu lại. Biết mình là một linh căn, phải vun bồi kịp thời mới có cái cuộc hội ngộ hòa tan trong Trời đất. Chán chường vật chất, chán chường tình thương giả tạo, chán chường mọi sự sảo trá của chính mình mới trở về với hư không đại định, có cơ hội hòa tan. Đó là cảnh đời đời.
Cho nên, rất may mắn, đại phước đức, chúng ta được một số người nhỏ sống trong sự tương thân của tâm thức. Đó là điều quý, điều không bao giờ xa, phải nghĩ, phải hướng thượng về đó mới là đúng người tu. Giữ sự thanh tịnh và sáng suốt.
Sự hiện diện của tôi để cho hành giả thấy trong tâm thức. Sự hằng hữu để cho hành giả nhận diện trong tâm thức mình là đúng. Cho nên hành giả phải hành trong thanh tịnh và sáng suốt, mới thấy được sự hằng hữu của tôi.
Thế gian chỉ vun bồi ca tụng sự tốt đẹp vì thiếu thực hành. Nhưng chúng ta đã thực hành, chúng ta phải xây dựng tâm thức, hòa tan với tâm thức siêu nhiên để tha hồ sáng suốt, tha hồ khai triển, tha hồ hưởng lạc trong thượng ngươn Di Lạc.
Chúng ta đã chung sống từ lâu, nhưng sự đó liên kết không bao giờ ngừng nghỉ, ngày nay chúng ta mới có dịp tái ngộ. Chúng ta phải tiếp tục thực hành và ý chí không bao giờ phai lạt, vì tâm ngộ được kiếp này thì bất cứ kiếp nào cũng có thể ngộ được. Ngộ trong sự thanh tịnh và sáng suốt, không phải lời nói động loạn mà không thăng tiến. Cho nên giữ, đó là mật pháp.
Xây dựng niềm tin, xây dựng đức tin, vạn sự sẽ đạt thành.
Bề Trên đã thử thách các con nhiều. [Đức Thầy khóc.]
Đã thử thách các con nhiều, để cho các con hiểu...
Tin lành đã đem đến các con, phải giữ lấy niềm tin đó. Bề Trên đã soạn bài bắt buộc các con phải học, các con phải học nhẫn, học chịu đựng, học thực hiện tình thương và đạo đức. Chỉ có một đường lối mà thôi, phải giữ lấy. Nói rất nhiều, đồng hành với các con rất nhiều. Những chuyện không ngờ, Thượng Đế đã sắp đặt thời gian ngắn ngủi, chúng ta có cơ hội tái ngộ, có vui, có buồn để chúng ta học chân lý, để chúng ta học tha thứ lẫn nhau, chiều chuộng lẫn nhau để học. Chúng ta phải học vô cùng và đạt tới vô cùng, sau bao nhiêu cơn khảo đảo, trên dưới giáo dục.
Các con quá khác, các con phải giữ niềm tin đó, các con đều thương thầy cũng như các con biết thương các con. Bề Trên vẫn chứng tâm hết, giữ lấy thanh tịnh và sáng suốt là điều duy nhất sau một cơn biến chuyển của quả địa cầu. Nếu chúng ta thiếu thanh tịnh và sáng suốt. Vô phương cứu chữa ! Muốn có thanh tịnh và sáng suốt phải biết tha thứ và thương yêu. Con là huynh đệ tỉ muội một nhà, một nguồn cội, một Đạo của Cha, các con thương Cha [Đức Thầy khóc.], con thương, các con thương các con.
Tất cả Thượng Đế sẽ quyết định.
Xác này đã hành khổ nó nhiều, các con đã thấy hành khổ nó rất nhiều. Nó đã hy sinh quá tuổi chết của nó rồi. Tu, Thượng Đế bù thêm hai năm. […không nghe rõ]
Phải biết niềm tin, như người đời được cơ hội này, họ phải thụ hưởng, nhưng mà xác này nó không thụ hưởng được.
Con lo tu, không nên bê trễ nữa !
Muốn thể xác này đã nhồi quả rất nhiều, các con thấy con phải chịu đựng những sự nhồi quả của tương lai.
Không dư có giờ giấc được nghỉ, các con thấy xác này đâu còn có giờ giấc ngừng nghỉ. Có đêm, suốt cả đêm không ngủ, một tiếng hai tiếng nhưng mà nó phải chịu đựng vì sự gánh vác của chúng sanh.
Những chơn lý và thiên lý không bao giờ thay đổi. Cố gắng tu, chúng sanh khôn nên cố gắng tu mới giải nghiệp được, không tu không bao giờ giải nghiệp.
Tình thương của Đấng CHA LÀNH phải chịu khổ nhục rất nhiều, ngay cả ĐỨC KIM THÂN ở Việt Nam.
Nhiều linh căn hiện tại cũng phải chịu khổ nhục. Có điều gì xẩy ra, các con đừng buồn phiền thiên hạ, Thầy chỉ cầu mong bao nhiêu đó. Con phải tu cho kịp. Con phải lo tu cho kịp giờ, giữ thầy ở lại, các con phải dụng chí tu. Mở lượng, phải mở lượng hải hà Thầy mới có chỗ ngự. Các con không mở lượng, Thầy không có chỗ ngự đâu các con...
Thôi, chấm dứt mọi sự việc. Ta đồng niệm :
Nam Mô Ngọc Hoàng Thượng Đế Vô Cực Đại Thiên Tôn.
Nam Mô Ngọc Hoàng Thượng Đế Vô Cực Đại Thiên Tôn.
Nam Mô Ngọc Hoàng Thượng Đế Vô Cực Đại Thiên Tôn.
Chúng con nguyện theo một đường triệt để. Bất cứ trở ngại gì xẩy đến, chúng con vẫn giữ thanh tịnh và sáng suốt mãi mãi, tha thứ và thương yêu là điều duy nhất.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
(Trích từ băng giảng của Đức Thầy -- Montreal, Canada ngày 22 tháng 09 năm 1982)
Các bạn có thể nghe Di Chúc của Đức Thầy trên website sau: